Tôi bị vợ lên mặt vì tôi là kẻ thất nghiệp chỉ biết ở nhà trông con

Thứ Ba, Tháng Chín 22nd, 2015

Chiều vợ tôi vào đón cháu, cô giáo có nói cháu bị ba đánh nên cô phải dùng nước ấm để lau cho cháu cho bớt đỏ. Thế mà hôm nay, sau một tháng vợ tôi lại nói rằng tôi đánh con ngay ở trường học. Tôi đòi gặp cô giáo để hỏi rõ thì vợ không cho. Tôi vẫn cương quyết muốn đi gặp cô giáo của cháu để hỏi sự thật, đến lúc này thì vợ mới chịu xin lỗi vì đã nói quá, nói không đúng sự thật.
Tôi 38 tuổi, ở cái tuổi không còn trẻ cũng chưa đến nỗi già nhưng tôi đang gặp phải một chuyện vô cùng khó quyết định. Tôi là kỹ sư xây dựng cầu đường, đã công tác được khoảng gần chục năm. Năm 2010 tôi quyết định nghỉ việc tại công ty, rút phần vốn đã góp cùng với 3 người bạn mở công ty kinh doanh từ năm 2009 để đi theo vợ, lúc đấy vợ mới học xong thạc sĩ và tiếp tục nhận được học bổng tiến sĩ ở nước ngoài. Lý do tôi đưa ra quyết định này là:

Về bản thân, tôi có thể xin lại việc làm sau khi quay về nước, vợ tiếp tục được học lên theo học bổng đã xin được. Thêm nữa chúng tôi có thể sinh con trong thời gian 4 năm vợ tôi làm nghiên cứu sinh này (nói thêm là trước khi vợ tôi đi học thạc sĩ, vợ chồng tôi đã bị liệt vào dạng vô sinh vì sau khi cưới 3 năm không dùng các biện pháp tránh thai nhưng vợ vẫn không có bầu). Do đó tôi chấp nhận hy sinh bản thân để cho vợ được thăng tiến và những thứ khác tốt cho gia đình nhỏ của mình.

Công việc của tôi ngoài việc giỏi về kiến thức sách vở thì kiến thức học từ thực tế rất quan trọng, nếu bạn càng có nhiều năm kinh nghiệm trong thi công, điều hành thì càng có nhiều cơ hội thăng tiến ở những môi trường làm việc tốt hơn. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì sẽ phải đánh đổi, giữa được và mất nên vẫn quyết định dứt áo theo vợ và kết quả đúng như mong đợi. Sau 4 năm vợ tôi đã bảo vệ thành công luận án tiến sĩ, chúng tôi còn vô cùng hạnh phúc khi được chào đón hai thành viên mới trong gia đình nhỏ.

Trong 4 năm đấy, tôi ngoài việc đi làm công việc trái ngành nhưng cũng có thu nhập, còn làm thêm một số công việc khác tại nhà và chăm con nhỏ, đưa đón con đi học khi con đầu lòng được 18 tháng. Thu nhập của tôi vào khoảng trên 1.000 euro/tháng, vợ kiếm được cao hơn tôi. Nói chung cuộc sống lúc đấy không có gì phải bàn cãi cả, mọi điều đều tốt đẹp. Mọi chuyện chỉ bắt đầu sau khi chúng tôi về nước khoảng 6-8 tháng, có nhiều thứ đã thay đổi khi tôi về Việt Nam.

Thứ nhất: Khi về tôi phải xin việc làm, tình hình không thuận lợi lắm khi kinh tế suy thoái, không có nhiều việc để lựa chọn.Mặt khác tôi vừa nai lưng ra chăm cháu thứ hai mới 4 – 5 tháng tuổi, vừa phải cơm nước cho cả nhà, nói chung là như một ôsin chính hiệu. Cho đến nay cháu được 13 tháng tôi quyết định mời một người bà con ở quê đến trông cháu và trông nhà để rảnh chân đi tìm việc bởi không thể chịu nổi áp lực từ phía vợ và mẹ vợ.

Thứ hai, từ khi chúng tôi trở về Việt Nam, khoảng 4-5 tháng đầu tiên tôi không thấy vấn đề gì to tát cả. Hai tháng gần đây tôi thấy những biểu hiện coi thường của vợ và mẹ vợ dành cho mình. Vợ sẵn sàng đứng giữa siêu thị mắng tôi ngu. Hôm đó cả nhà cùng nhau đi siêu thị, như mọi ngày tôi vẫn chạy xe máy vào trong bãi gửi của siêu thị. Hôm đấy do tôi địu cháu nhỏ ở trước ngực, cháu lớn cùng vợ ngồi phía sau nên tôi chạy thẳng xe đến trước cửa siêu thị, định bụng sẽ đưa xe cho vợ chạy vào bãi gửi sau.

vo-chui-toi-la-do-ngu

Vợ chửi tôi là đồ NGU trong bãi gửi xe siêu thị

Thay vì hỏi tôi tại sao lại chạy xe vào đây, vợ tôi nói: Ông điên à, sao để xe ở đây. Tôi bực quá liền nói: Lần nào đi siêu thị cũng để xe ở đây, sau đấy tôi đưa xe cho vợ chạy vào bãi gửi xe, còn tôi cùng 2 đứa con đứng đợi ở phía trong siêu thị. Gửi xe xong, vào đến phía trong siêu thị vợ cao giọng mắng: Anh ngu, đã thất nghiệp không có thu nhập mà làm thế à? Nếu như hôm nay mà mất cái xe mấy chục triệu này thì tôi và ông đừng có nhìn mặt nhau. Các con và mọi người trong siêu thị đều ngơ ngác trước thái độ của vợ tôi. Có phải cô ấy vì có chuyen ngoai tinh mà khó chịu với tôi không hay vì tôi vẫn còn thất nghiệp.

Hôm nay thì một chuyện khác nữa đến với tôi, cách đây hơn một tháng khi đưa cháu lớn đi học, do cháu không chịu đi, sau khi khuyên nhủ không được, tôi đã bắt cháu nằm trên phản và đánh vào mông, thông báo cho cháu biết vì sao cháu bị đánh. Sau đấy cháu đã đồng ý đi học nhưng ra đến trước cửa nhà, khi tôi khóa cửa cháu lại ôm vào chân tôi, khóc lóc không chịu đi học nữa. Không kiềm chế được tôi đã tát cháu. Trên má cháu có hằn 2 vệt ngón tay tôi, sau đấy tôi vẫn đưa cháu đến trường bình thường.

Chiều vợ tôi vào đón cháu, cô giáo có nói cháu bị ba đánh nên cô phải dùng nước ấm để lau cho cháu cho bớt đỏ. Thế mà hôm nay, sau một tháng vợ tôi lại nói rằng tôi đánh con ngay ở trường học. Tôi đòi gặp cô giáo để hỏi rõ thì vợ không cho. Tôi vẫn cương quyết muốn đi gặp cô giáo của cháu để hỏi sự thật, đến lúc này thì vợ mới chịu xin lỗi vì đã nói quá, nói không đúng sự thật. Có việc gì cô ấy cũng làm ầm lên mà không chịu nhẹ nhàng tam su.

Thứ ba là từ phía mẹ vợ, tôi khẳng định bà là người không xấu bụng, có thể nói là tốt bụng; đặc biệt là bố vợ, ông rất hợp tính tôi, tôi cũng hiểu tính ông rất rõ. Nhưng vì lý do gì mà một hôm bà nói: Vợ con đường đường là tiến sĩ, là giảng viên đại học, vậy khi người này người kia hỏi chồng làm gì thì không biết nói làm sao, không lẽ nói đang thất nghiệp à?

Là người dan ong tôi cảm thấy rất nhục nhã, chỉ thương hai cháu nhỏ vì chúng lúc nào cũng quấn quýt tôi lắm. Chúng thực sự đã lớn lên trên đôi tay của tôi mà, vì vậy tôi phân vân không biết quyết định thế nào, ly dị hay là thêm một vài năm nữa để các con lớn thêm chút rồi quyết định. Tuần tới tôi cũng bắt đầu công việc mới ở công trường thuộc tỉnh khác, không ở nhà để phải chịu những áp lực đấy nữa. Rất mong các bạn chia sẻ.

Nam/Theo VNexpress