Chồng sắp cưới lười biếng, không muốn đi làm

Thứ Năm, Tháng Bảy 9th, 2015

EM năm nay 27 tuổi vật vã lắm mới có được 1 cv ổn định và mức lương khá, thì ông bà ở nhà cứ giục nguây là phải lấy chồng đi. Em cũng quen 1 anh hồi sinh viên, nhưng lúc ra trường em lo đi làm và đi học quá, tại nhà khó khăn nên chẳng quan tâm nhau rồi cũng ko đi được đến đâu mặc dù chuyen tinh yeu cũng 4 năm.

Học xong em kiếm việc đi làm, mãi vẫn chẳng tìm được ai , lúc đấy 24,25 tuổi cũng ko kén gì mà mãi chẳng ai thích, à em cũng hơi xinh 1 tí thôi. Năm 2012 có anh bạn cùng công ty cũ xin nick yahoo và hặp lại, em lại cứ sợ ế thế là nhận nhời yêu luôn, thấy hắn ta có vẻ hiền lành và chăm chỉ hắn hơn em 5 tuổi. Nhưng lúc đó hắn 30 tuổi rồi mà vẫn đi học lại còn xin tiền bố mẹ, cũng ko chịu kiếm gì làm thêm, đi đâu làm gì em cũng phải trả tiền hết. Và 1 thời gian thì ôi thôi con zai Hà Nội tính khó hơn mẹ chồng thí dụ ko được mặc quần sort, nhuộm tóc nhạt nhạt tây tây cũng ko cho, ăn nói cục cằn thô lỗ và đặc biệt là ko biết giao tiếp với ai, nói chuyện với ai cũng như chửi nhau thế là em chán quá em nói ko hợp và chia tay, rồi em gặp cái bạn này.

Bạn này người cùng quê em, học chung phổ thông nhưng em ko biết, vô đây nhớ người bạn thân giới thiệu, ban đầu thì em lúc đó đang chán nên ko để ý, lần thứ 2 gặp bạn ý xin facebook để làm quen. rồi nói chuyện và hẹn hò em thấy có tình cam thực sự vì thấy anh ấy rất có chí lo làm ăn. Anh ấy làm xây dựng.

Tết 2013 bọn em chở nhau về quê và ra mắt gia đình, bố mẹ anh ấy thì ôi thôi bắt bọn em cưới ngay vì anh ấy là con 1, thế là mùng 8 tết em khăn gói lên SG làm việc còn anh ấy và bố mẹ vào nhà em nói chuyện với bố em xin ngày cưới. Em đồng ý cho vào vì em cũng lớn tuổi và gd em thấy anh ấy cũng được theo nhời người lớn nhận xét thì ngoan, đẹp zai, hiền và có chí. Xong cả 2 bảo qua năm nay cưới.

Nhưng các mẹ ơi, anh ấy nói dối em ngoạn mục các mẹ ạ, anh ấy ko làm xây dựng nữa ra làm quản lý bên game gì gì ấy rồi ko có việc và giờ nghỉ, em nói sao ko xin xây dựng làm thì anh ấy nói bỏ dở học đại học ko có bằng nên giờ khó xin, trước đi làm cho người quen.

Thế là em ráo riết xin việc cho anh ấy, em làm hồ sơ CV cho anh ấy nữa, và tiếp tục em phải lo tiền ăn tiền nhà cho anh ấy ămcj dù ở quê nàh anh ấy cũng khá giả, em cho mượn tiền đi học.. Em bảo tranh thủ xin việc nhưng 1 cái email anh ấy viết cũng ko ra hồn. Rồi cứ lên mạng coi phim, youtube và facebook. Đi đâu ăn nhậu gặp bạn bè em đều phải trả hết. Lắm lúc em buồn muốn khóc, ở nhà gd thì cứ nghĩ anh ấy giỏi giang và cv oke lắm. anhc ũng nói với bố em như vậy. Em giục anh xin việc bằng kinh nghiệm hồi trước đi làm xây dựng của mình em nói nặng có nhẹ có nhưng anh ấy bắt đầu bộc lộ như trẻ con, lười và cứ đổ lỗi anh ko may mắn số anh đen. Em tức quá vì nhà em nghèo hồi đi học sinh viên ko có cơm mà ăn, mà em vẫn phấn đấu. EM bảo đăng hồ sơ lên mang thì giục 80 lần cũng ko đăng rồi quay ra quát em. Em phát điên mất, ở chung với nhau, với em gái em nữa, em phải lo cơm nước, tiền bạc, còn anh ấy cứ chúi đầu vào máy tính mà còn vài tháng nữa em cưới. ĐƯợc cái ở nhà thì giặt đồ nấu cơm hết cho em và em gái em. Rồi em em học xong nó về quê, nó ko biết anh ý ko có bằng đại học vì em nói dối côngt y nợ lương nên chờ xin việc. Nên may quá nó ko nói với Bố em, chứ ko bố em buồn lắm. Vì bố em nửa lo em ế, nửa thấy con gái mình chịu khổ chịu khó nhiều nên mong lấy được 1 tấm chồng tốt.

Em ko cần anh ấy làm lương cao như em hay hơn em thấp cũng được 5,7 tr cũng được miễn là chia sẻ với em, chứ vầy cưới về thì làm sao. Em đang tính hủy cưới rồi, mỗi lần báo với bố nhưng sợ bố buồn nên ko dám. Các mẹ cho em lời khuyên với.

À mới đây bố mẹ anh ấy gởi tiền cho em may áo dài cưới anh ấy có ý tưởng kinh doanh với bạn những  bị lỗ nên lấy tiền đó bù vào và nói dỗi em là anh bảo bố mẹ chúng mình tự lo. Nhưng sau em gái anh ấy nói cho em biết. em buồn ko tả xiết, giờ em chẳng còn tâm trạng nào để cưới xin gì vì biết cưới em sẽ phải tự lo hết, hoặc bố mẹ anh ấy lo chứ ko bao h anh ấy lo được 1 cái gì. vì bao năm đi làm gởi tiền về nhà và tiêu pha hết ko tiết kiệm được đồng nào hết. Em nghe người khác khuyên thôi thì khó khăn mới nhờ cậy mình, em biết thế và cố gắng nhưng anh ấy lại cứ ỷ lại và ỳ ra. EM cứ mở mắt ra là chán các mẹ ạ. Các mẹ cho em lời khuyên với