Tôi không hận khi em phụ tình

Thứ Ba, Tháng Sáu 30th, 2015

Ngày ấy tôi và em gặp nhau thật tình cờ trên mạng vào trưa hè tháng sáu, tôi nói đùa yêu em và em đã nhận lời. Tôi là sinh viên năm đầu đầy ước mơ và hoài bão, còn em là cô học sinh lớp 11 chuyên văn đầy mộng mơ và nhí nhảnh. Tình yêu trao cho nhau thật hồn nhiên và đơn giản bằng nhũng dòng tin nhắn tam su tình tứ, kèm theo những vần thơ ảo mộng về một tương lai ngập hoa với vườn ngọc lan thơm ngát.

Thời gian dần trôi, em tốt nghiệp cấp ba và thi đại học, tôi vui lắm. Hôm đó mẹ đưa em ra thi ở nhà bác, trốn mãi tôi mới được gặp và đưa em đi công viên. Tôi giới thiệu cho em về nhiều thứ mình biết, em tủm tỉm cười ngờ ngệch và say sưa nghe tôi nói.

Em đậu đại học, chúng tôi có không gian và thời gian gần nhau hơn. Cứ thế những kỷ niệm của hai đứa là những chuyến đi chơi xa, bổ ích, tay trong tay và nhịp bước trên con đường mỗi tối, hòa lẫn những tiếng cười giòn tan đùa giỡn nhau khi nghịch thú bông trong siêu thị, hay lúc ăn những que kem lạnh ngắt rồi được ôm em thức trắng đêm ngủ ngoài đường.

Em yêu tôi nhiều lắm, yêu hơn cả bản thân; còn tôi tính thích đơn giản. Chính vì điều ấy mà đôi lúc chúng tôi lỗi nhịp trong tình cảm. Em ảo mộng, hay vẽ lên trong đầu những khoảng trời thần tiên và tình yêu đẹp như blog radio em hay nghe vậy. Chuyện gì đến cũng đến, tôi đi làm thêm nên ít thời gian bên em hơn, vì thế có thể tình cảm phai nhạt dần làm em thay đổi để rồi phụ tình tôi. Buồn, đau, chết lặng… em khóc, em ân hận và xin tha thứ.

Cứ thế tình yêu và sự hờn dỗi cũng kéo dài gần 8 năm. Giờ đây chắc em đã bên tình yêu mới, hạnh phúc và ấm áp hơn tôi. Tôi ở đây một mình để gợi nhớ lại những kỷ niệm nào đó mà chúng tôi vừa đi qua: con đường, vườn hoa, ánh đèn… Tôi biết đó có lẽ là những điều tô điểm thêm cho cuộc sống thêm màu.

Cảm ơn em về tình yêu ấy và vui buồn tám năm qua, tôi luôn trân trọng và gìn giữ, không hối hận hay oán trách gì; có trách âu cũng tại chúng ta lỗi nhịp trái tim.