Tôi thấy mình thật tội lỗi và ích kỷ

Thứ Năm, Tháng Tám 20th, 2015
Có những buổi tối, anh và mọi người trong câu lạc bộ đi nhậu, đi hát hò tới một, hai giờ sáng, tôi thấy vợ anh gọi, nhưng anh không nghe, mặc dù lúc ấy vợ anh đang mang bầu. Tôi thấy thương chị quá, tôi thấy mình thật tội lỗi và ích kỷ biết bao.

Tôi đã được đọc nhiều chuyen ngoai tinh của những người đàn ông, tôi căm ghét họ, nhưng cuộc đời lắm trớ trêu. Tôi là người phụ nữ khiến anh ngoại tình. Cách đây 2 năm, tôi và anh gặp nhau. Tôi bị cuốn lấy anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đây không phải là “tình yêu sét đánh”, mà chỉ có thể gọi là “hợp nhãn”. Sau hôm đó tôi nghĩ đến anh nhiều, công việc khiến anh và tôi gặp nhau nhiều hơn.

Anh là trưởng ban điều hành một câu lạc bộ dành cho các bạn trẻ. Tôi cũng vì tò mò nên mới tham gia. Không biết anh có ấn tượng gì với tôi lúc đó hay không nhưng tôi để ý thấy anh cứ nhìn tôi, và tôi ái ngại quay đi chỗ khác. Anh tìm cách liên lạc với tôi và kéo tôi tham gia câu lạc bộ thường xuyên hơn.

Nửa năm sau, tôi được anh đề bạt vào ban điều hành của nhóm, không phải vì tình cảm anh dành cho tôi, mà là vì năng lực và sự nhiệt tình trong công tác tình nguyện. Với lại tôi biết, anh chính là nguồn động lực khiến tôi nhiệt tình như thế. Tôi đã thích anh rồi, đã có những cảm giác nhớ nhung lần đầu tiên. Nhưng là cô gái dè dặt trong chuyện tình cảm, và tôi cũng biết anh đã có gia đình, nên vẫn vô tư đùa giỡn và đối xử với anh bình thường như mọi người.

Chiều hôm ấy là sinh nhật anh, anh gọi điện thoại rủ tôi đi uống cà phê. Tôi hơi thắc mắc vì anh chỉ gọi mình tôi, nhưng vốn tính vô tư nên tôi cũng nhận lời. Anh chở tôi tới quán cà phê ven bờ sông. Ở đây, chỉ có những chiếc ghế đôi dành cho tình nhân. Tôi e dè và la lên “sao em ngồi được á?”. Nhưng anh nhanh tay kéo tôi ngồi xuống và ra dấu im lặng. Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi im, bên cạnh anh. Tôi nhìn anh, anh nhìn xa xăm ra phía dòng sông, rồi anh châm điếu thuốc hút.
5-chuyen-ay-2-orsi-1427272015708
Anh kể cho tôi nghe chuyện cuộc đời anh, anh từng lầm lỡ, từng là một tay anh chị có tiếng ở Sài Gòn, nhưng thật may mắn là anh đã biết quay trở về. Rồi anh kể chuyen vo chong, anh nói lấy vợ chỉ vì thương hại cô ấy. Anh nghe lời bạn bè thách thức “đố mày cưa được cô ấy”. Anh vì một phút bồng bột nên đồng ý. Khi chị ấy ngả vào lòng mình, anh biết hoàn cảnh của chị thật tội nghiệp nên không nỡ bỏ.

Tôi tin anh, hết buổi cà phê hôm ấy, anh chở tôi về nhà. Có những lúc, anh đòi nắm tay tôi, nhưng tôi lập tức buông ra. Sau đó, ngày nào anh cũng nhắn tin cho tôi, không phải là những tin nhắn yêu đương, mà chỉ là những lời thăm hỏi. Tôi thấy mình hạnh phúc biết bao, chỉ cần nhìn tin nhắn của anh là tôi hạnh phúc muốn phát điên, nhưng tôi vẫn giữ khoảng cách. Anh rủ tôi đi uống cà phê nhiều hơn. Có lẽ tình yêu đã khiến tôi mù quáng, tôi luôn đồng ý.

Tôi cũng chỉ nghĩ là anh buồn và cần người tam su buon. Đêm về, anh chat với tôi nhiều hơn, một lần anh nói rằng anh yêu và thích cái sự tinh nghịch của tôi. Mặc dù đã mềm lòng, nhưng tôi vẫn nói rằng anh đã có gia đình rồi, không nên làm vậy. Nhưng anh nói anh không đòi hỏi tôi điều gì, chỉ cần tôi cho anh chút ấm áp, cho anh được làm việc chung với tôi, được đi cà phê cùng tôi và tâm sự cùng tôi là đủ. Tôi không nói gì, chỉ lặng im và có vẻ lảng tránh anh. Mặc dù tôi biết mình yêu anh thật nhiều, nhưng tôi không muốn sẽ phải khó xử khi gặp vợ anh.

Một lần, anh nắm chặt tay rồi hôn tôi. Tôi thật sự quá bất ngờ, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc lắm thay, tôi biết tình yêu của tôi đã đi quá xa. Nhưng tôi lại không thể làm chủ được cảm xúc và bản thân mình.

Tôi đã suy nghĩ thật nhiều. Thật trớ trêu cho hoàn cảnh anh và tôi. Ước gì tôi và anh gặp nhau sớm hơn. Nhưng định mệnh là vậy, không ai có thể thay đổi. Anh và tôi vẫn hẹn hò, vẫn những nụ hôn rạo rực. Tôi xót xa biết bao. Tại sao mối tình đầu của tôi lại cay đắng vậy, nhớ anh tôi cũng không thể nhắn tin, gọi điện, tôi sợ vợ anh biết, tôi sợ mọi người biết, tôi sẽ phải đối mặt như thế nào đây?

Có những buổi tối, anh và mọi người trong câu lạc bộ đi nhậu, đi hát hò tới một, hai giờ sáng, tôi thấy vợ anh gọi, nhưng anh không nghe, mặc dù lúc ấy vợ anh đang mang bầu. Tôi thấy thương chị quá, tôi thấy mình thật tội lỗi và ích kỷ biết bao.

Cách đây mấy tháng, vợ anh sinh, tôi cùng các bạn tới thăm vợ chồng anh, tôi nhìn thấy anh chị hạnh phúc bên đứa trẻ, tôi cũng vui vẻ đùa giỡn cùng mọi người, nhưng trong lòng tôi thực sự không yên. Tôi đang ghen, nhưng tôi có quyền gì đâu mà ghen, chính tôi chấp nhận là “người tình” của anh, anh không đòi hỏi tôi điều gì nên tôi cũng chẳng có quyền đòi hỏi anh.

Tôi cảm thấy mình thật tội lỗi, mặc dù rất yêu anh, nhưng tôi cũng quyết định chấm dứt mọi chuyện. Tôi nói với anh rằng mình chẳng có tình cảm nào với anh cả. Và nếu anh còn có ý định gì, tôi sẽ rời khỏi câu lạc bộ. Anh nói rằng anh buồn lắm, anh tìm cách gặp riêng tôi, nhưng tôi luôn lảng tránh. Tôi chỉ tham gia những buổi sinh hoạt của câu lạc bộ, cùng anh và mọi người.

Tôi rất muốn rời khỏi câu lạc bộ để có thể dứt khoát mọi chuyện, nhưng hiện câu lạc bộ đang gặp khó khăn và tôi là một trong những người trụ cột. Thực sự tôi rất yêu những công tác tình nguyện, nên tôi không muốn phải bỏ nó. Tôi phải làm sao bây giờ? Nếu cứ gặp, tôi sợ mình không thể quên được anh.

Lan