Vì ai em phải nhọc nhằn

Thứ Ba, Tháng Năm 12th, 2015

Suốt sáu năm chung sống, không biết bao nhiêu lần câu hỏi ấy bật lên trong đầu em giữa cơn uất ức. Em tự nguyện lấy anh phận nghèo nên không một tiếng kêu than. Bên cạnh đó là thông tin doc bao phu nu hôm nay.

Lúc nào em cũng canh cánh trong lòng nỗi lo về tương lai, bởi thừa biết trời sinh voi mà không sinh cỏ. Không lẽ cứ làm viên chức ngày tám tiếng, lương lẹt đẹt vài triệu không đủ chi tiêu? Không lẽ cứ cam phận suốt đời ở trọ, thỉnh thoảng lại lang thang tìm nhà khắp hang cùng ngõ hẻm?  Bên cạnh đó là thông tin cách làm kem tươi tại nhà. Không lẽ để con cái mình sau này muốn học trường công cũng khó khăn chỉ vì không có hộ khẩu Hà Nội? Em lo lắng đến mức mất ngủ nhiều đêm, vậy mà anh dường như chẳng nghĩ gì.

Em bàn với anh ý định xin nghỉ việc xoay vốn làm ăn, anh giãy nảy nói em mạo hiểm, xin nghỉ rồi nhỡ làm ăn thua lỗ muốn đi làm lại cũng khó tìm việc. Anh luôn vậy, cứ lăn tăn mãi như thế thử hỏi đến bao giờ mới khá hơn. Lúc quyết định buôn bán hàng thùng, em đã biết trước thể nào anh cũng phản đối kịch liệt, nhưng không nghĩ sẽ đến mức anh nói em làm vợ kiểu gì mà khiến chồng phải xấu hổ với bạn bè. Đã có lúc em cay đắng nghĩ, em không chê anh nghèo, sao anh lại khinh em lam lũ?

 

Trên đời ai chả muốn nhàn hạ tấm thân, nhất là phụ nữ. Trước kia lúc còn làm công sở, sáng ra thảnh thơi váy vóc phấn son trước giờ đến công ty. Cập nhật mon an ngon mỗi ngày tại đây. Chiều về cũng chỉ từng ấy việc, quanh quẩn đi chợ nấu cơm, tắm giặt rồi nghỉ ngơi xem phim, đọc sách. Còn bây giờ em bận bịu luôn tay, nhiều hôm sáng ra chưa kịp chải tóc đã vội mở cửa hàng. Tóc búi cao, quần áo xắn lên cho đỡ vướng, chưa kể bán hàng thùng nên mùi ẩm mốc bám vào cơ thể hôi hám suốt ngày.

Chẳng cần anh chê bai em cũng biết tự xót mình. Có lúc tủi thân khi thấy bạn bè quần là áo lượt, ngồi bàn máy, đi gặp đối tác rồi tiệc tùng sang trọng, chả bù cho em từ sáng sớm đến tận đêm chỉ thấy bên tai toàn lời kì kèo mặc cả. Hôm nào xui còn gặp mấy bà ghê gớm, hàng thì không mua mà kiếm cớ gây sự chửi bới ầm nhà. Quần áo đổ ra cả kiện, anh mấy lần gầm lên “trông có khác gì một đống giẻ lau”. Anh ngại với thiên hạ vì có cô vợ là con buôn, sợ người ta nhìn vào tưởng em học thấp. Mà buôn thứ gì sạch sẽ tinh tươm đã đành, đằng này…

Đã mấy lần anh hỏi “Em không thấy tiếc công sức bố mẹ phải vất vả nuôi em ăn học đàng hoàng hay sao?”. Tiếc chứ sao không, nhưng thiên hạ cũng khối người như em cất bằng cấp vào tủ, từ chối một công việc an nhàn để bươn chải mưu sinh. Việc em làm cũng đàng hoàng đấy thôi. Em bỏ công sức, tiền của ra làm ăn chân chính chứ có xin xỏ, lừa lọc ai đâu mà anh phải phiền lòng? Nếu có thiệt thòi cũng là em vì gia đình mà thiệt. Anh đã không động viên còn nhấm nhẳng đi đâu cũng sợ nhất nghe người ta hỏi “vợ làm nghề gì?”.

Em thấy cũng may mà việc buôn bán thuận lợi, chứ nếu không chẳng biết còn phải đau đầu vì anh đến mức nào. Tụi mình cũng đã tiết kiệm được ít tiền mua đất. Chẳng phải em kể công với anh, chỉ có điều em vẫn phải nói ra để anh nhìn nhận mọi chuyện khác đi cho dễ sống. Chí ít cũng mong anh biết cảm thông để tôn trọng công việc em đang làm.

Thời buổi kinh tế ngày càng khó khăn, bao nhiêu người vẫn vừa phải đi làm vừa buôn bán thêm kiếm sống. Mưu sinh chân chính có gì phải xấu hổ hở anh. Sĩ diện hão đâu nuôi được ta sống. Những điều đơn giản ấy thiên hạ hiểu mà sao anh mãi không chịu hiểu?