Vợ muốn ly hôn, tôi phải làm gì?

Thứ Hai, Tháng Bảy 13th, 2015

Ngay từ những lần đầu gặp tôi đã phải lòng em. Khi đó tôi mới ra trường, làm hợp đồng ở một cơ quan nhà nước, lương thấp. Còn em con nhà gia giáo, có điều kiện, lương lại cao gấp mấy lần tôi, tự lo cho mình học thạc sĩ.

Tôi tự đánh giá mình là người hiền lành, tốt tính nhưng ngoại hình thực sự không đẹp mấy, hơi trầm trong cách giao tiếp. Em thì ngược lại, hoạt bát, thân thiện, bạn bè rất nhiều, ai cũng quý trọng và nể phục em, thêm nữa em lại cao ráo, ưa nhìn, giản dị. Tôi có cơ hội gần em có lẽ do tính em hòa đồng, thấy người hiền lành thì quý mến.

Cùng thời điểm đó tôi biết em có nhiều người giàu có theo đuổi mà không hề bận tâm. Khi có được chuyen tinh yeu của em, tôi cảm thấy sung sướng, đã nói sẽ chăm lo cho em cả cuộc đời này, yêu thương em: “Em cứ là cô gái hậu đậu, vụng về và vô tư, còn lại để tôi lo”. Tôi yêu em thật lòng, lấy nhau rồi theo đề nghị của bố mẹ em nên chúng tôi sống ở nhà em. Nhà rộng rãi, năm tầng, chỉ có em trai em ở (bố mẹ em sống ở quê, ngày chúng tôi có con mẹ mới ra bế bồng). Toàn bộ phòng cưới của chúng tôi, bố mẹ em sắm đầy đủ.

Thực lòng chúng tôi lấy nhau rất gian nan, tuổi không hợp là một chuyện, nhưng gia đình em ngay từ đầu đã phản đối. Sau này em nhất quyết thuyết phục tất cả để chúng tôi có một đám cưới thật hạnh phúc. Cuộc sống cứ thế trôi đi, thực sự tôi làm ở cơ quan Nhà nước nên không có điều kiện, vợ một mình lo hầu như toàn bộ kinh tế. Em vốn từ trước đã tự lập nên không bao giờ vay mượn bố mẹ, sợ mọi người lại đánh giá tôi.

Sinh con là giai đoạn cực kỳ vất vả với vợ chồng tôi, có nhiều mâu thuẫn xảy ra. Em ở nhà với con nửa năm, tiền nong khó khăn, con tôi bị ốm nặng, giai đoạn này bố mẹ vợ đã nói sẽ lo tiền ăn ở cho vợ chồng tôi, mẹ vợ tôi cực kỳ yêu thương con và chăm sóc con tôi không quản đêm ngày nhưng vẫn không thích tôi (chỉ đối xử ở mức bình thường). Gia đình tôi ở quê do buôn bán tạp hóa không thể nghỉ được, sợ khách sẽ sang hàng bên cạnh, vì thế chỉ lên được ít ngày, đôi khi em trách nhà tôi vô tâm.

Thực tế tôi là người hiền lành, ai cũng bảo tốt tính nhưng tôi không phải người thể hiện được tình cảm ra ngoài. Tôi ít khi hỏi han, chia sẻ với vợ. Em cứ trách tôi sao không nhớ sinh nhật em, bốn năm lấy nhau chưa bao giờ rủ em đi xem phim, ca nhạc. Có năm em hỏi chúng mình cưới ngày bao nhiêu, tôi giật mình bảo “Ừ nhỉ, qua mất nửa tháng rồi, nhiều việc quá anh quên mất”. Có lần mở tủ quần áo thấy của mình nhiều, của vợ ít, hỏi ra em nói “Năm nào em cũng mua cho anh mấy bộ quần áo, giầy dép, còn anh nghĩ xem có mua gì cho em không”. Tôi giật mình, bốn năm vợ chồng tôi chưa từng mua cho em cái áo, cái quần, thấy thương em quá bèn nhét 1,5 triệu vào ví em và viết mấy lời yêu thương. Em bảo bốn năm qua lo mọi thứ được, không thiếu một vài triệu của tôi nên sẽ trả tôi. Tôi thấy biết ơn và thương em thật.

Tôi chẳng nghĩ đến ngoai tinh hay gái gú gì bên ngoài, em cũng tin tôi. Cưới nhau ba năm, lúc này kinh tế khó khăn, em lại nghĩ cách mở cửa hàng bán thêm buổi tối. Nhiều đêm đông gió rét, em về mệt mỏi sau khi chạy bàn, phục vụ, tôi cũng thương, rồi bố mẹ em lại xót con nên có lúc em tự khiến mọi người nghĩ tôi vô dụng. Tôi khó chịu, bảo em nghỉ không làm thêm nữa, em nghe lời tôi.

Đôi lúc tôi thấy em thật luộm thuộm, nhà cửa không gọn gàng, hậu đậu, hay quên, việc nhà đôi khi chưa hoàn thành trách nhiệm, vậy mà suốt ngày kêu gọi đi làm từ thiện. Tôi trách em là thừa thời gian, em không chịu hiểu ý lại nói tôi vô tình, vô nghĩa. Tôi chỉ mong em thu vén cho gia đình thêm đầm ấm, hạnh phúc thôi.

Em cũng hay chửi, đay nghiến tôi ngoa ngoắt lắm. Đôi lúc tôi thấy em chẳng tôn trọng chồng, tôi bảo nếu là người khác thì em đã bị đánh từ lâu rồi. Giờ em nói sẽ ly hôn, quá thất vọng về tôi, dù tôi không đồng ý em cũng đơn phương ly hôn. Em bảo sau quá trình dài suy nghĩ thấy tôi không phải người xấu nhưng lại quá tồi tệ với vợ. Có lần vợ chồng cãi nhau, em mắng tôi thậm tệ, lúc đó nghĩ sao tôi lại ghi âm, ai ngờ em giật điện thoại thấy giây ghi âm đang chạy, em khóc và bỏ nhà đi.

Lúc đầu tôi có níu kéo, sau thấy tự ái vì nghĩ mình có công việc ổn định, ăn học đàng hoàng, giờ vợ đòi bỏ tôi cũng nhắn lại “Thích làm gì thì làm, tôi cũng không tiếc”. Giờ nghĩ lại thấy em thật nhẫn tâm khi đòi bỏ tôi, em không nghĩ gì đến con cái hay sao mà nỡ để con lớn lên không trọn tình nghĩa? Tôi thương con và chẳng muốn bỏ em. Tôi không phải người sống không tình nghĩa, đang cố gắng rất nhiều cho công việc, cho tương lai của gia đình, chỉ cần một vài năm nữa tôi tin mình sẽ thành công, vậy mà em nhẫn tâm nói “Giờ anh có lên chức nào, bao nhiêu tiền em cũng không bận tâm”. Chúng tôi đã ly thân, hãy cho tôi lời khuyên.

>>> Xem nhung cau noi hay ve tinh yeu buon hay nhất