Cám ơn con đã làm con dâu của mẹ

Thứ Sáu, Tháng Bảy 10th, 2015

Chao ôi ! Nó lấy được thằng Khang nhà tôi là nó tích phước 7 đời đấy. Nói thật, nếu như không phải vì thằng Khang cứ quyết lấy cho bằng được thì cái ngữ vừa già vừa xấu như nó còn lâu mới bước chân được vào nhà tôi.” – Vừa nói, bà Nga vừa bĩu môi hướng về phía phòng con dâu.

Đứng sau cánh cửa, vô tình nghe được những lời nói cay độc của mẹ chồng, Linh tái mặt, vội đưa tay giữ chặt miệng mình lại, ngăn không cho tiếng khóc bật ra thành lời. Nhưng những giọt nước mắt thì đã chảy dài, nhòe nhoẹt trên má.

Linh và Khang kết hôn đã được một năm. Cô và chồng quen nhau rất tình cờ. Hôm đó cô đang đi trên đường từ cơ quan về nhà thì xe đột nhiên chết máy, cô đề thế nào thì xe cũng không chịu nổ. 9h giờ tối một ngày mùa đông mà tưởng như đã 11 giờ đêm vào một ngày bình thường. Đường phố vắng vẻ, lác đác một vài chiếc xe chạy ngược chiều, lao nhanh trong đêm đen. Không ai quan tâm đến việc có một cô gái đang đứng nép bên vệ đường với chiếc xe dở chứng bất ngờ. Đúng lúc Linh đang đau khổ không biết phải làm sao thì có một chàng trai xuất hiện, sau khi hỏi thăm tình hình, anh đưa ra lời đề nghị giúp cô mang xe đến tiệm để sửa, sau đó anh sẽ chở cô về nhà. Từ trước đến nay Linh luôn cảnh giác với người lạ, nhưng không hiểu sao, hôm đó, nhìn vào ánh mắt ấm áp của anh, cô lại cảm thấy có sự tin tưởng nên đã đồng ý với đề nghị của anh. Họ quen nhau từ đó.

6 tháng sau, họ chính thức yêu nhau. Linh hơn Khang 2 tuổi. Nhưng vì Linh có dáng người nhỏ nhắn nên nhìn cô trẻ hơn so với tuổi thật. Nếu không nói ra thì chả ai nghĩ là Linh nhiều tuổi hơn Khang. Tuy nhiên, công bằng mà nói, nếu xét về ngoại hình thì đúng thật là Linh có phần lép vế so với Khang. Nhưng mặc kệ ai nói gì thì nói, họ vẫn thương yêu, gắn bó bên nhau. chuyen tinh yeu của Khang đã tiếp thêm cho Linh sức mạnh để vượt qua miệng lưỡi của người đời. Yêu nhau được 2 năm thì Khang dẫn Linh về nhà ra mắt. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ bà Nga, nhìn sự lạnh nhạt trong thái độ của bà, Linh đã có linh cảm không tốt cho những ngày tháng sau này.
Nghe Khang nói lại thì mẹ anh chê cô già, lùn, xấu, không xứng với con trai bà. Bà không phản đối ra mặt nhưng nói bóng nói gió này nọ. Nhưng vì Khang kiên quyết sẽ chỉ yêu và cưới Linh nên bà Nga cũng miễn cưỡng đồng ý tổ chức đám cưới.

Vì Khang là con trai trưởng nên đám cưới xong, hai vợ chồng ở chung với mẹ. Đối với một người phụ nữ sớm chịu cảnh góa bụa như bà Nga thì con trai, con gái của bà là vàng là ngọc. Vốn đã không thích Linh từ trước nên đến khi ở chung một nhà bà Nga lại càng tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Linh sinh ra ở miền Tây sông nước, còn gia đình chồng cô lại là một gia đình truyền thống Bắc Bộ. Sự khác biệt về phong tục, nếp sống khiến mẹ chồng nàng dâu không có sự hòa hợp. Ngồi nói chuyện với mẹ chồng, cô không bao giờ dám ngồi ngang hàng. Mẹ chồng ngồi trên ghế, thì cô ngồi dưới đất. Mẹ chồng chưa ăn xong, cô cũng không dám đứng dậy. Nấu ăn thì cô nấu kiểu gì bà cũng chê dở, không hợp với khẩu vị của bà. Ngay việc mua sắm chi tiêu trong nhà cũng nhiều lần khiến hai người phụ nữ rơi vào tình trạng “bằng mặt nhưng không bằng lòng”. Linh sống thoải mái nên chuyện chi tiêu tiền bạc cũng khá thoáng, mẹ chồng cô thì lại tiết kiệm. Dạo này trời nóng như đổ lửa nên Linh bàn với chồng lắp điều hòa cho dễ chịu, thoải mái hơn. Biết chuyện, bà Nga giận dữ phản đối, cho rằng tiền mồ hôi công sức của con trai bà mà Linh tiêu xài phung phí vào những thứ không cần thiết. Trong khi đó, tiền là tiền để dành chung của cả hai vợ chồng Linh. Nhưng thấy mẹ chồng “mặt nặng mày nhẹ”, nên Linh cũng thôi, chả buồn giải thích mà cũng không ý kiến gì nữa.

Thỉnh thoảng bà lại bóng gió “Con dâu nhà người ta thì giỏi giang khéo léo, nhà chồng cũng được thơm lây, còn nhà tôi thì….Haizzzzzz….”. Nghe mẹ chồng nói thế, Linh cũng thừa biết là bà đang ám chỉ mình nhưng cô cũng đành im lặng.

Khang có một cô em gái, tên Trang. Trang đi lấy chồng ở cách nhà mẹ ruột khoảng 100 cây số nên cứ khoảng 1, 2 tháng cô mới về thăm mẹ ruột một lần. Mỗi lần thấy con gái và cháu ngoại về thăm, bà Nga vui mừng ra mặt, tự tay bà vào bếp nấu nướng cho con gái ăn. Lần nào về Trang cũng than thở với mẹ ruột, kể tội mẹ chồng. Nghe đến đâu bà Nga lại giãy nãy lên đến đấy. Xót con, bà trách mẹ chồng Trang sao mà lắm điều thế, sao mà cay nghiệt thế, làm khổ con bà.

Linh ngồi dưới bếp, nghe mẹ chồng mình oang ang chửi bà me chồng khác mà nghĩ buồn cười. Cô lầm lũi cắm mặt giặt cho xong thau đồ của cả nhà.

Đêm hôm nọ, Linh đang ngủ thì nghe tiếng mẹ chồng kêu la thất thanh. Vội chạy qua phòng mẹ chồng thì thấy bà đang ôm bụng nhăn nhó. Cơn đau dữ dội làm bà liên tục gào lên “Ôi giời ơi, chết tôi rồi…ôi giời ơi, đau quá…đau thế này thì chết mất thôiii…”. Thấy mẹ chồng như thế làm Linh cũng cuống lên. Chồng thì đi công tác chưa về, đêm khuya cũng chẳng biết kêu ai đến giúp. Thế là Linh, vội gọi cấp cứu, bụng mang dạ chửa đưa mẹ chồng vào viện. Bà Nga bị đau ruột thừa phải mổ gấp. Chồng chưa về được, em chồng thì ở xa. Họ hàng nhà chồng cũng ở quê hết. Vậy là một tay cô lo liệu mọi việc, vừa đi làm, vừa chăm mẹ chồng nằm viện, vừa quán xuyến việc nhà. Hôm nào cũng thế, sáng cô dạy sớm, nấu cháo mang vào bệnh viện cho mẹ chồng. Đút cháo cho mẹ ăn xong, cô lại tất tả đến cơ quan. Đến giờ nghỉ trưa, cô lại tại qua xem mẹ chồng ăn uống thế nào. Chiều về cô lại vào viện với bà, một tay cô đút cháo cho bà ăn, vệ sinh cho bà, đấm bóp tay chân cho bà, đến cả việc đổ bô cho bà Nga cũng đến tay cô. Nhiều việc như thế nhưng cô không nề hà gì, không một lời than vãn. Bà Nga đã sinh ra người dan ong mà cô yêu thương nhất nên cô xem mẹ chồng cũng như mẹ ruột của cô.

Cả phòng bệnh nơi bà Nga nằm, ai cũng khen bà Nga có cô con dâu hiếu thảo lại tháo vát, giỏi giang. Mấy hôm nằm viện, trước sự chăm sóc tận tình của con dâu, bà Nga thực sự xúc động, và thấy hối hận vì những điều không phải mà trước đây đã đối xử với con dâu.

Hôm nay là ngày bà được ra viện, nhìn cô con dâu chu đáo thu dọn đồ đạc, đỡ bà ra xe, nhẹ nhàng, cần thận. Bàtam su xúc động lắm. Cầm tay con dâu, bà rơm rớm nước mắt “Cám ơn con, cám ơn con đã làm con dâu của mẹ”