Tận cùng nỗi đau sau cánh cửa phòng tắm

Thứ Năm, Tháng Mười 22nd, 2015

Chị hét lên rồi cắn mạnh vào bả vai anh. Anh đau quá phải buông Quang ra, định vung tay đánh chị nhưng rồi không nỡ. Lần đầu tiên chị thấy anh tổn thương đến thế.

Chị thất thểu lê bước trên con đường về nhà một cách khó nhọc. Tờ giấy khám cầm trên tay đã bị chị vò nát và toan vứt đi ngay sau khi chị vừa nhận được nó từ bác sỹ. Chị vẫn không thể có thai, sau ngần ấy thời gian và công sức chữa trị. Chị vẫn không thể được làm thiên chức của người phu nu, sau ngần ấy thời gian mong mỏi đến hèo mòn. Chị tưởng tượng đến khuôn mặt thất vọng của anh, tưởng tượng đến cái gật đầu cam chịu và những lời an ủi, động viên của anh. Anh muốn làm bố trẻ con lắm, chị hiểu điều đó chứ. Nhưng vì thương chị, anh cứ giấu đi nỗi niềm ấy cho riêng mình.

Bước đến cổng nhà, chị gục xuống khóc một trận cho thỏa. Bàn tay ai đó nắm lấy vai chị, chị giật mình quay lại, là Quang – bạn thân của anh. Chị hơi ngượng, vội vàng lau nước mắt rồi hỏi:

– Anh Thành hẹn anh qua à?

– Ừ, hôm nay có hẹn đi đá bóng.

canh-cua-phong-tam-blogtamsuvn-2
Sao bao mòn mỏi mong chờ, chị vẫn chưa thể làm mẹ (ảnh minh họa)

Chị vội vàng mở cửa rồi mời Quang vào nhà tam su. Chồng chị và Quang chơi với nhau đã gần 10 năm nay, chị cũng thân với Quang sau nhiều thời gian gắn bó. Quang là người đàn ông tốt bụng, rộng lượng khổ nỗi, vợ mất cách đây gần 4 năm, một mình nuôi con trai nhỏ. Quang cũng biết hoàn cảnh của hai anh chị nên lúc nào cũng động viên, thăm hỏi thường xuyên, còn chủ động tổ chức những buổi đi chơi xa để “lên dây cót” tinh thần cho hai vợ chồng.

Chị tạm khoan chưa nói với chồng kết quả khám mới, chỉ bảo anh hôm nay bận nên chưa đi. Chồng chị đi đá bóng về mệt nên cũng không hỏi gì thêm mà đi ngủ từ sớm. Chị ngồi một mình ngoài ban công, nước mắt lại chan chứa.

3 đêm dài mất ngủ, chị như cái xác không hồn, chẳng muốn làm gì cả. Chị xin nghỉ ở công ty, một mình ngồi ở công viên ngắm đám trẻ nô đùa. Anh chị chẳng thiếu thốn gì cả, đứa con sẽ là mảnh ghép hoàn hảo cho gia dinh hạnh phúc, vậy mà… Chị đã từng nghĩ đến chuyện xin con nuôi nhưng nhìn anh chị lại thấy đau thắt ruột thắt gan. Có thể vì thương chị quá anh sẽ đồng ý nhưng chắc chắn vẫn chạnh lòng vì phải nuôi đứa con không phải máu mủ của mình. Chưa kể nhà chồng chị chắc chắn sẽ nói vợ chồng chị không ra sao. Chị thì sao cũng được nhưng chị không đành lòng để anh phải chịu đựng những điều đó.

Ngần ngừ mãi chị mới dám gọi điện cho Quang hẹn ra quán cà phê nói chuyện. Chị không ngẩng nổi đầu lên, cứ cúi gằm mặt xuống và nói ra cái kế hoạch đáng sợ của mình.

– Anh có thể đóng giả làm tình nhân của em được không? Ngoài anh ra em chẳng còn biết tìm đến ai khác nữa!

Quang vừa hút thuốc vừa nghe câu chuyện của chị. Ánh mắt anh phức tạp, nhìn chị rồi lại thở dài. Cuồi cùng anh đồng ý. Hai người bàn tính phải là một tình huống thật sốc mới đủ làm cho chồng chị tin vào vở kịch này.

Ngày hôm sau, 3 giờ chiều, Quang có mặt ở nhà anh chị. Chị dùng sim rác, nhắn cho anh cái tin nặc danh, báo rằng thấy vợ anh ngoại tình, nhanh mà về bắt quả tang. Thế rồi chị và Quang chui vào phòng tắm chờ đợi. Vừa thấy tiếng xe của anh đỗ trước cổng, hai người vội vàng cởi quần áo, vờ như đang ân ái với nhau trong đó.

canh-cua-phong-tam-blogtamsuvn-1
Chị run rẩy chuẩn bị cho vở kịch kinh hoàng của mình (ảnh minh họa)

Có tiếng bước chân, chị nín thở chờ đợi. Cánh cửa phòng tắm khép hờ, chị ôm lấy cổ Quang, vuốt ve rồi hôn lên đó. Anh đạp mạnh cửa xông vào, gương mặt tái xám, ánh mắt phẫn nộ không tin vào chuyện đang xảy ra. Anh lôi chị ra rồi đấm Quang một cái đau điếng. Quang loạng choạng ngã, khóe miệng chảy máu. Chị choàng khăn tắm lên người rồi lao vào can ngăn, anh đẩy chị ra, cứ thế lao vào quần nhau với Quang. Chị hét lên rồi cắn mạnh vào bả vai anh. Anh đau quá phải buông Quang ra, định vung tay đánh chị nhưng rồi không nỡ. Lần đầu tiên chị thấy anh tổn thương đến thế. Anh vùng chạy khỏi đó, xách xe đi thẳng.

Chỉ còn lại chị và Quang, chị gục xuống, nước mắt đầm đìa hai má, hỏi Quang:

– Em quả là kẻ khốn nạn phải không anh?

– Em khốn nạn 1 phần thì anh khốn nạn 10 phần – Quang cười chua chát.

Ngay sau đó chị viết đơn ly hôn rồi thu xếp đồ đạc. Quang đưa chị ra bến xe, chị cúi đầu cảm ơn anh. Cảm giác tội lỗi tràn ngập nhưng lúc này chị chỉ nghĩ đến chồng mình. Anh giờ đang ở đâu? Đau lòng như vậy anh sẽ hận và quên chị đi chứ? Trên chuyến xe trở về quê, chị không rơi nước mắt nữa, có lẽ vì nỗi đau đã chạm tới giới hạn cuối cùng.

Những ngày sau, Quang thường xuyên nhắn tin hỏi han chị. Chị hỏi về chồng, anh bảo “Tệ lắm nhưng rồi nó sẽ khá lên thôi!”. Chị mỉm cười, thế là tốt, hãy để thời gian hàn gắn tất cả…

"Những thông tin trên chỉ mang tính chất giải trí tham khảo không cổ xúy cho các hành vi phạm pháp, cảm ơn bạn đã theo dõi hết bài viết. "